Nghìn năm trước
Biển ôm vào lòng mình dãy núi cao Đại Hải
Dạ Sơn bấy giờ như ốc đảo giữa mông mênh
Gối đầu lên biển cả ngắm trời xanh.
Nàng Mị Châu cùng cha chạy trốn khỏi kinh thành
Rắc lông ngỗng chỉ đường cho Trọng Thủy
Bỏ lại Loa thành vào tay quân Nam Hải
Thục An Dương Vương tháo chạy đến nơi này.
Trên lưng ngựa rong ruổi suốt đêm ngày
Quân Nam Hải Triệu Đà truy sát tới
Giặc áp sau lưng trước mặt sừng sững núi
Quẫn bách cùng đường nhảy xuống biển quyên sinh.
Chém đứa con yêu bằng lưỡi kiếm của mình
Máu loang đỏ ,biển Cửa Hiền nổi sóng
Rẽ nước Rùa Vàng hiện lên xòe mai cõng
Về Thủy Cung tránh truy sát của quân thù
Cổ tích mấy ngàn năm mà đến tận bây giờ
Hồn Mỵ Châu lại hiện linh vào Hạc trắng*
Hồn Thục An Dương Vương về Cửa Hiền cùng Cá voi mười tấn*
Huyền thoại ngày xưa sống mãi với ngàn đời…
Đúng ngày khai mạc Lễ hội đền Cuông năm 1995, trong khi mọi người đang nô nức ngắm nhìn màn cưỡi ngựa diễu hành của một nông dân, thì bất ngờ, con Hạc to, trắng toát tựa như đại bàng hạ cánh trên tay người cưỡi ngựa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét