Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Lời Từ Gĩa

09:18 15 thg 10 2010Công khai0 Lượt xem 0

Khi phải từ giã ai cũng nhiều cảm xúc,buồn vui đan xen......Có người thế này ,thế nọ...nhưng với tôi thật đặc biệt.Khó để diễn đạt thành lời đành trích đoạn một bài thơ  tương đồng cảm xúc của một boy HN vây.

    .......
Mai em có về trên đường xưa trở lại
Nhặt lại trái buồn anh đã hái cho em
Trên mọi nẻo đường anh khắc tên em
Bằng nỗi nhớ trên nền năm tháng..
Chung quanh có rất nhiều bè bạn
Chúng nó cười ,sao anh dễ quên!
Nhưng lẽ nào anh có thể quên em
Cô bạn gái của anh ngày xưa ấy?

Những ngày xưa ấy
Tiếng ve ran trong nắng hè nồng cháy
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ
Tình yêu đến,bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em!

Buổi tan trường về hai đứa lặng im
Nghe xôn xao thành phố gọi lên đèn
Ngân nga tiếng chuông nhà thờ Cửa Bắc
Em vẫn cười hoài trong đôi mắt rất đen...

Tuổi học trò hay mơ ước,hay quen
Nghĩ tới những chân trời mới lạ
Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung của
Bồng bềnh như những ước mơ.....

Mười bảy tuổi đời chập chững làm thơ
Nghĩ về tình yêu như giáo điều,tín ngưỡng
Nhìn cuộc sống qua kính màu suy tưởng
Chỉ một màu hy vọng rất xanh....

Sao bấy giờ em lại cứ nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh lại nhớ?
Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ một màu xanh...!

Anh trở về trên phố vắng ngày xưa
Hoa sữa tàn rơi rụng đầy vai áo
Anh trở lại,nào đợi ai phải bảo
Kỹ niệm buộc ràng như xiềng xích lòng anh!

Anh đi hoài trong tiếng gió mông mênh
Một giọng nói ngọt ngào kỳ lạ
Tiếng của chim ca dạt dào hoa lá
Nhưng cuộc đời sao im lặng vô biên!

Anh đi trên đường và khe khẽ gọi tên em
Âm thanh vang không có gì dội lại
Kỹ niệm cũ qua rồi mà anh còn đi mãi
Như bóng chim trời giờ em ở nơi đâu?

Tay lạnh cóng không một bàn tay ấm
Tim trống rỗng không cái nhìn trìu mến
Người yêu nhau đầy ghế đá công viên...
Anh lang thang như một kẻ ưu phiền
Hai mươi tuổi qua rồi không nhớ nữa
Bút mực,đèn sách mới là một nửa
Một nửa cuộc đời anh đã trót quên đi!

Nếu hôm nay hoa Hoàng Lan đừng thơm nữa
Vai áo anh đừng rụng đầy hoa sữa
Nếu con đường đừng dẫn đến trường xưa...
Nếu thế  thì anh cũng sẻ quên đi
Câu chuyện ấy cũng chỉ là cổ tích
Rất xa vời,kể lại chẳng ai nghe!

Anh lại trở về như một buổi hẹn hò
Dù bóng em không còn trên lối cũ
Anh muốn nói thật lời từ giã
Thay cho lời tỏ tình không nói được ngày xưa!

Em đi rồi,anh vẫn làm thơ
Vẫn nghĩ về em giữa rất nhiều màu áo
Kỹ niệm học trò vẫn trở về những đêm hè mộng ảo
Nhưng bây giờ anh sẻ cố quên đi
Quên đi con đường hoa sữa ngày xưa...

Giá như tất cả mọi từ giã đều có thể đẹp và đáng nhớ vậy thì cuộc đời này sẻ đẹp biết bao?Lỗi lầm của quá khứ thật đáng ghét nhưng cũng thật đáng yêu!Mong rằng nơi xa xôi nào đó,bất chợt lúc nào em cũng nghĩ về tuổi học trò như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét