Em là loài cỏ dại
Non tơ xanh thắm mãi kiệt cùng
Trinh trắng thủy chung
Nép mình lặng lẽ
Anh là giọt sương đêm vô tình
đọng trên từng cánh mềm em dịu dàng e lệ
Chỉ dám vuốt ve ,khẽ chạm vào và hôn nhè nhẹ
Vạt cỏ ngượng ngùng
Cúi rạp xuống vỡ làm đôi
Vạt cỏ mềm tách hai nửa đơn côi
Mà biên giới giữa hai miền là vực sâu thăm thẳm
Anh thương nhiều lắm
Nên ngày ngày chỉ biết ngắm,trao hôn..
Em dỗi em hờn
Nào đâu biết anh yêu em nhiều đến thế
Một tình yêu lặng lẽ
Không thốt được thành lời.
Lúc nhớ nhau anh rót giọt mưa rơi
Để tưới tắm cho vạt cỏ mềm em ngày ngày xanh xanh thẳm…
HN,18-01-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét