Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

ÁNH MẮT BƠ VƠ

Mỗi lần qua nhà em
Anh cứ cố tình đi chậm lại
Ngó vào trong và vô tình bỏ lại
Một ánh mắt thơ ngây lạc mãi tận bây giờ

Hai kẻ ngu si và quá đỗi dại khờ
Kẻ  đánh rơi chẳng biết quay về tìm lại
Kẻ nhặt được cứ vô tình giữ mãi
Nên ánh mắt buồn mãi tới tận hôm nay.

Ngày anh chia tay
Lên Thành phố với giảng đường đại học
Về qua nhà nhưng bước chân anh đi lạc
nhà em..

Mình chẳng nói gì mà cứ lặng im
Hai trái tim ta cứ ngập ngừng bối rối
Y như mình mắc lỗi
Với nhau…

Thời gian vùn vụt qua mau
Hai kẻ dở hơi giờ đã yên bề gia thất
Trong con mắt mọi người…chúng mình khá thành đạt
Chỉ có ánh mắt mình…vẫn mãi mãi bơ vơ.

           HN-30-3-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét